(¯`°•†126 Online †•°´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Mẹ già như chuối chín cây…

Go down

Mẹ già như chuối chín cây… Empty Mẹ già như chuối chín cây…

Bài gửi by handoi0702 Sat Sep 26, 2009 6:25 pm

TTO - Cuối năm, mẹ tôi bệnh. Nguyên do chỉ là ăn không tiêu, nên ăn vào ói ra, làm bà sợ không dám ăn uống gì, vì thế càng ngày bà càng yếu đi.
Mẹ già như chuối chín cây… 3226a59e09a4d9087a9c8e6e34d0b0d5
Tôi điện thoại cho bác sĩ quen, kể bệnh tình của bà và anh nhắn tin cho tôi những thuốc cần mua cho bà uống. Tôi cố gắng làm thêm mấy ngày cuối năm, lòng chỉ mong nghỉ tết để có thời gian chăm sóc bà.

28 tháng chạp, tôi đi siêu thị mua thức ăn cho ngày tết, làm miệt mài một mình. Đến chiều thấy bà vẫn không ăn được gì, cứ ói suốt, người lả đi, tôi bắt đầu lo thật sự. Lại tiếp tục điện thoại cho bác sĩ quen, anh hẹn tôi hôm sau đưa bà đến phòng khám và đưa bà đi xét nghiệm máu.

Sáng 29 tết, thấy bà quá yếu, tôi liền liên hệ với các phòng khám để nhờ người đến nhà lấy máu bà xét nghiệm. Chẳng còn nơi nào làm việc. May mắn thay, nhân viên phòng khám của bác sĩ quen đồng ý đến nhà tôi lấy máu cho bà.

Kết quả cho thấy bà bị hạ kali. Anh bác sĩ quen đến nhà tôi để khám cho bà và quyết định phải truyền dịch cho bà ngay. Truyền dịch hai ngày, bà đỡ hẳn, không còn bị ói nữa, bắt đầu tập ăn uống trở lại.

Mấy ngày tết nhà tôi thật buồn bởi bà bệnh, tôi không dám đi đâu cả, suốt ngày ở nhà để chăm sóc bà. Lúc này tôi mới có thời gian nhìn kỹ bà: những lúc bà ngủ, miệng há to thở, khuôn mặt móm mém vì không còn răng, tôi mới thấm thía câu nói “mẹ già như chuối chín cây”.

Những ngày tháng chăm sóc cho bà, tắm rửa, nâng đỡ bà, tôi nhận thấy bà thật sự già lắm rồi. Tay chân bà chỉ có xương và da, các cơ mềm nhũn, rất yếu đuối. Đầu óc bà bắt đầu quên nhiều, có lúc chẳng nhớ mình bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu đứa con, vừa ăn xong đã quên mất chẳng biết ăn gì...

Rồi từ từ bà ăn uống trở lại bình thường, nhưng sức khỏe suy yếu hơn trước rất nhiều. Được hơn một tháng, vừa sáng sớm, con trai tôi đi học còn tôi đang làm việc nhà, nghe tiếng bà kêu, chạy ra đã thấy bà nằm ngay dưới đất. Tôi vội vàng đỡ bà dậy, điện thoại lên cơ quan xin nghỉ và lấy nước đá chườm cánh tay trái cho bà.

Sau một giờ, thấy bà không đỡ, tôi đưa bà đi bệnh viện. Kết quả bà bị gãy xương bả vai trái, phải đeo một đai khắp người và cả cánh tay trái. Bốn năm trước, bà cũng bị té gãy xương cánh tay phải, nhưng do huyết áp cao, tuổi già nên bệnh viện không dám mổ, chỉ cho đeo băng nẹp tre. Bây giờ lại bị thêm tay trái, thành ra hai tay của bà đều bị bó không hoạt động được khiến bà luôn bứt rứt, khó chịu.

Được một tháng, bà chẳng bớt, ngược lại còn kêu đau khắp nơi: đau đầu, đau cổ, đau lưng… làm tôi không biết phải chữa cái gì. Không đêm nào bà ngủ được, tôi cũng thức gần thâu đêm. Cứ bắt đầu ngủ là bà bắt đầu kêu đau, tôi phải sửa lại cho bà đủ mọi cách nằm, ngồi đủ thế, đủ kiểu... Rồi nào là đi vệ sinh, nào là đau quá lấy thuốc giảm đau uống, nào là kiếm gì ăn cho không bị xót ruột…

Mỗi đêm tôi chỉ ngủ được vài tiếng, sáng vội vàng dậy dọn dẹp mọi thứ, lo cho bà ăn uống, vội vàng đi làm... Nhưng điều làm tôi khổ tâm nhất là không biết bà bị gì để chữa trị. Tôi càng lo hơn khi đêm tới bà bị đau kèm theo triệu chứng điên loạn, bởi bà chẳng còn biết tôi là ai, không còn nhận thức được gì và nói lảm nhảm suốt đêm.

Lại tiếp tục điện thoại cho bác sĩ quen. Ban đầu anh cũng thử nhắn cho tôi vài loại thuốc cho bà uống nhưng vẫn không thấy bớt. Cuối cùng anh và bác sĩ chấn thương chỉnh hình đều cho rằng bệnh bà bắt đầu chuyển sang thần kinh. Tôi đưa bà đến bác sĩ nội thần kinh.

Uống thuốc được hai tuần, bà đã ngủ được, mỗi đêm chỉ còn dậy 1-2 lần và không còn lên cơn điên loạn nữa, thần kinh bà bắt đầu ổn trở lại. Thỉnh thoảng khi bà lên cơn, tôi qua nằm chung với bà, ôm lấy bà vỗ về như ngày xưa vỗ về con nhỏ, thì thầm: “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi sẽ hết đau”. Bà cũng thì thầm hỏi lại như một đứa bé: “Ngủ là hết đau hả?”. Rồi nghe lời tôi, yên tâm ngủ thiếp đi. Những lúc như thế bà chẳng còn nhận ra tôi là ai, cứ hỏi: “Cô là ai thế, sao cô lại tốt với tôi thế, cô cho tôi ăn, cho tôi uống thuốc”. Nhưng bà vẫn biết: “Thôi cô về đi, cô ở với tôi không ngủ được, làm sao sáng dậy đi làm?".

Tôi bớt lo lắng vì tìm ra được bệnh của bà nhưng vẫn rất sợ, bởi sức khỏe của bà rất mong manh, ngày hôm nay như thế nhưng chưa biết ngày mai sẽ thế nào...

ĐỖ VŨ Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..! Ối giời ..!
handoi0702
handoi0702
(¯`°•†Hận†•°´¯)
(¯`°•†Hận†•°´¯)

Nam
Tổng số bài gửi : 240
Age : 34
Đến từ: : hell
Sở thích: : chiem ngưỡng cái đẹp
Nickname: : vinhkhanh0702
Tên thật : Vĩnh Khánh
ĐT : 0543541416
01689906574
Danh tiếng: : 30141

http://nguyenthevinhkhanh.gso-ecom.com/buss/home/Home.aspx

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết